đã nấu sẵn vào để lên bàn cùng với túi hoa quả tôi đã mua trước đó. Tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn em. Em mặc bộ đồ giản dị, không trang điểm, búi tóc cao hơn, khuôn mắt đã thâm lại nhiều. Em đi lấy bát để đổ cháo ra bón cho bà ăn thì mợ của em bảo. Để mợ làm cho, ơ hay không ra chào bạn mà đứng đây làm gì. Em ngớ người, vì từ nãy đến giờ không thấy ai, em hướng ánh mắt ra cửa, nhìn thấy tôi, đôi mắt dưng dưng. Tôi tiến vào chào bà và mọi người trong phòng. Em khóc to hơn rồi dúi đầu vào người