làn gió nhẹ cứ đu đưa qua, khẽ bay bên tóc mai, cứ như một kiệt tác văn thơ vậy. Tôi suýt đắm chìm trong khoảnh khắc ấy, vốn dĩ yêu đời, văn thơ lãng mạn, lại hay say đắm cái đẹp, nên cưỡng sao nổi. Với tâm trạng thoải mái hơn, tôi quên mất mình và em từng là đối tác, từng trả giá nhau từng chút để mang lợi thế về phía công ty mình. Em như nhận thấy ánh mắt si tình này, tinh nghịch trêu tôi. Anh có vẻ thích cái đẹp nhỉ? Ai không thích cái đẹp chứ? Anh tự thấy mình như gã si tình, dễ gục ngã