nhám thấy thinh thích. Khi cậu gẩy như thế thì cô cũng rên rỉ lên hồi. Hai tay cô lúc này không đẩy đầu cậu ra nữa mà cứ bám vào thành ghế sofa mà cào cấu vật vã trong sự sung sướng. – Từ từ, từ đã nào – cô cố kéo cạp quần của mình lên trong khi cái tên bất trị kia tụt nó xuống. – Yên nào mẹ, một chút thôi, con hứa chỉ liếm thôi… Cô biết nó chỉ hứa hão. Quần vừa tuột khỏi cổ chân cô nó đã gạt bàn tay đang bụm nơi cửa mình của cô ra mà lao vào bú mút như chết đói. Cô oằn mình chống đỡ trước