chủ nhật đi chơi mà chẳng thấy bóng dáng đứa nào mò tới hay gọi điện. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ làm tôi bật dậy, với lấy chiếc điện thoại đầu bàn ngủ. Giọng nhỏ Nhi lảnh lót: A lô, Quân hả, tui Nhi nè, sao giờ này chưa tới, tụi này đợi ông ở nhà con Quỳnh sáng giờ. Nó làm một tràng tiểu liên nghe muốn nổ cả tai. Ủa, mấy người hẹn hồi nào tôi đâu biết, giờ tới nhà Quỳnh hả, 5 phút ha. Thôi bye! Tôi cũng trả nó một loạt AK rồi cúp máy cái rụp, thực ra thì cả buổi sáng nằm lỳ trên giường