ngốc. – Ê, nói ai ngốc hả? – Anh là đồ đại ngốc. – Hứ, giận. – Thôi mà, em giỡn mà. Đừng giận em thương thương. Nhắc mới nhớ, tui liền nhắn tin hỏi bé Trang: – Vậy hồi chiều em nói thật không? – Thật gì anh? – bé ngây ngô. – Em… nói.. em thích anh đó. – Hì… – Cười gì, trả lời đi. – Hì… có… em thích anh! Anh có thích em hông? – Ừ thì… hì hì… – Trả lời em đi. – Ờ thì… chừng nào gặp nhau đi anh nói, cái này phải nói trực tiếp. – Trả lời em đi. – Hông. – Hứ, giận. – Giận kệ cô… blêu.