gì không? – tui hí hửng. – Chiều nay anh bận gì không? – bé hỏi, giọng nghe lạnh như tiền. – Không? – Vậy chiều nay khoảng 5 giờ qua nhà em. – À ừ… mà nè… Tui chưa kịp nói hết câu thì bé Trang tắt máy. Tui ngẩn người ra. – Đại ca, sao vậy? – thằng Đức vỗ vai tui. – Không… không có gì. Ăn cơm không tao nấu? – Thôi khỏi, em ăn mì được rồi. Ngồi coi TV mà cứ nghĩ tới bé Trang, bỗng dưng tui thấy sợ. Một nỗi sợ vô hình. Tui cũng không biết mình đang sợ cái gì. Chiều 5 giờ. – Tao đi ở nhà