đâu mà ngại. Nó ngẩng đầu lên: – Chú đừng nói cho ba mẹ biết nhé. Tôi cười: – Đời nào chú làm chuyện đó. Thôi con đừng có lo, cứ về phòng đi, chú muốn ngủ một chút. Tối qua chú không ngủ được. Nó cứ ngồi yên trên ghế. Tôi biết nó vừa xấu hổ vừa ái ngại. Tôi nằm xuống giường, giả bộ mệt mỏi nhắm mắt lại. Tôi cố tình không muốn nói chuyện với nó để cho nó bỏ về phòng. Nó bỗng nhiên lăn ào trên mình tôi mà nói: – Chú hứa với con nhé, đừng nói gì cả đó. Tôi mở mắt ra cười ha hả: – Chú đã nói rồi mà,